Bài viết của Trần Trung Chính - báo Người Đô thị (Giáp Ngọ) - nêu ra một hướng nghiên cứu mới ở Việt Nam về sử dụng khái niệm 'Định cư con người' (Human Settlement - HS) trong đánh giá quy hoạch. Theo ESCAP, Định cư con người được hiểu là 'tổng thể các đặc trưng của cộng đồng con người - bất kể là thành phố, thị trấn, hay làng mạc - bao gồm xã hội, vật chất, tổ chức, tinh thần, văn hoá giúp cộng đồng tồn tại bền vững' (Tuyên bố Vancouver 1976). HS được kết cấu bởi 02 hợp phần chính là 'vật chất' (physical) gồm nhà cửa và cơ sở hạ tầng và 'dịch vụ' (services) do hợp phần vật chất cung cấp cho cộng đồng như giáo dục, sức khoẻ, văn hoá, phúc lợi, giải trí, dinh dưỡng (Glossary of Environment Statistics, UN 1997). Sáu thành tố đề cập trong bài có nhiều điểm trùng với Năm nguồn vốn trong khung sinh kế bền vững (DFID, 2001): Tự nhiên, Xã hội, Con người, Tài chính, Vật chất. Khác biệt là khung sinh kế bền vững của DFID chủ yếu giúp nhận diện ra nguyên nhân nghèo đói, trong khi HS giúp mô tả tổng thể không gian sống của con người nói chung theo hướng bền vững.